NHÀ VUA THÔNG MINH Ngày xưa, ở đất nước nọ có tục lệ thay vua mỗi năm một lần.

NHÀ VUA THÔNG MINH

Ngày xưa, ở đất nước nọ có tục lệ thay vua mỗi năm một lần. Sau một năm cai trị, nhà vua sẽ phải ra đảo sống. Có ông vua vừa kết thúc thời kỳ cai trị của mình.

Người ta mặc cho ông áo quần lộng lẫy, để ông cưỡi voi, đưa ông đi quanh thành phố nói lời tạm biệt với mọi người. Sau đó nhà vua được đưa lên một con thuyền nhỏ đến hòn đảo, những người khác sẽ quay trở về, trừ nhà vua.

Trên đường quay trở về, họ phát hiện ra một con tàu bị chìm gần đấy. Họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ còn sống và đang cố bám giữ vào mảnh gỗ vỡ. Vì đang cần có vua mới, những người này đón chàng trai trẻ về đất nước của mình. Họ yêu cầu chàng làm vua trong một năm, giải thích cho chàng cả quy định khi kết thúc một năm cai trị.

Sau khi lên ngôi ba ngày, nhà vua đã yêu cầu các cận thần chỉ cho mình hòn đảo nơi các vị vua khác được đưa đến. Hòn đảo được bao phủ bởi rừng rậm dày và âm u, những âm thanh đáng sợ từ những động vật hoang dã ăn thịt vảng vất quanh đó.

Nhà vua đi quanh đảo kiểm tra, ngay sau đó phát hiện ra xác chết của các vị vua trước. Nhà vua trẻ hiểu rằng, sống trên hòn đảo này là điều không dễ dàng.

Ngay khi quay trở về đất nước, nhà vua trẻ tập hợp ngay 100 người thợ khỏe mạnh. Ông yêu cầu họ đến hòn đảo để xây dựng một tòa nhà, phá bỏ bụi rậm, dọn hết xác động, thực vật, khiến hòn đảo sạch sẽ hơn.

Nhà vua đến thăm hòn đảo mỗi tháng một lần để kiểm tra công việc đã hoàn thành đến đâu. Tháng đầu tiên, tất các xác động thực vật được dọn sạch, nhiều cây cối được cắt tỉa gọn gàng và được tạo dáng.

Tháng thứ hai, toàn bộ hòn đảo đã được dọn sạch sẽ. Nhà vua sau đó yêu cầu các công nhân tạo nhiều khu vườn với nhiều kiểu dáng khác nhau trên hòn đảo. Ông cũng yêu cầu xây dựng nông trại để chăn nuôi gia súc như gà, vịt, chim, bò, dê…

Đến tháng thứ ba, ông yêu cầu các công nhân xây dựng một tòa nhà thật to và có cả khu đóng tàu.

Qua một vài tháng nữa, hòn đảo hoang sơ đã trở thành một địa điểm tuyệt vời. Nhà vua trẻ vẫn ăn mặc giản dị và chi tiêu tiết kiệm trong khoản tiền kiếm được khi đang nắm giữ ngôi vua. Ông chuyển số tiền kiếm được đến một kho cất giấu tại hòn đảo.

Chín tháng trôi qua, nhà vua trẻ triệu tập triều đình và bảo: “Ta biết ta phải đi đến hòn đảo sau một năm, nhưng ta muốn được đến đó ngay bây giờ”.

Các tể tướng không đồng ý, họ nói rằng nhà vua phải đợi thêm ba tháng nữa để hoàn thành nhiệm kỳ một năm trị vì đất nước.

Thế rồi ba tháng trôi qua nhanh chóng, mọi người mặc cho nhà vua trẻ những bộ quần áo xa xỉ, tháp tùng ông cưỡi voi đi quanh thành phố nói lời chào tạm biệt với mọi người.

Đến đâu nhà vua trẻ cũng mỉm cười vui vẻ chào tạm biệt. Mọi người hỏi ông: “Tất cả các vị vua khác đều khóc cho giây phút từ biệt này, tại sao chỉ có ngài là cười?”.

Nhà vua trẻ trả lời:
“ Các vị không biết những người từng trải đã nói gì ư?
Họ nói rằng khi bạn sinh ra, bạn là một đứa trẻ, trong khi bạn khóc thì mọi người mỉm cười hạnh phúc.
Nếu bạn sống một cuộc sống ý nghĩa thì khi bạn mất đi, bạn sẽ mỉm cười và mọi người xung quanh bạn sẽ khóc vì bạn.
Tôi đã sống rất ý nghĩa…..
Trong khi tất cả các vị vua khác tranh thủ tiêu tốn xa xỉ mọi thứ lúc đương vị thì tôi luôn nghĩ về tương lai và lập kế hoạch cho nó.
Tôi đã biến hòn đảo của cái chết thành một nơi tuyệt vời để tôi có thể sống trong sự thanh bình”.

* Chúng ta nên sống như thế nào cho cuộc sống của chính mình?
Không nên lạc lối vào những thứ hư ảo, huyễn hoặc chốc lát mà quên đi cái đang chờ đợi ta ở phía trước con đường dài.