CÂU CHUYỆN TÂM LINH Đây là câu chuyện có thật tớ chỉ trích lại một mẩu nhỏ tron
CÂU CHUYỆN TÂM LINH
Đây là câu chuyện có thật tớ chỉ trích lại một mẩu nhỏ trong hồi ức của tớ thôi. Tớ có note tất cả chuyện ma của mình trên điện thoại. Nhưng giờ chỉ kể một câu chuyện trong đó thui.
Ra vậy nè. Tớ thuộc dạng yêu bóng vía, mẹ tớ coi bói nhiều lắm đi coi thầy từ bắc vào nam luôn. Dã man công nhận bả mê tín lắm. Coi vụ gì đó của bả mà mấy năm nay ăn chay trường luôn.
Hồi nhỏ lúc tớ cỡ 12 tuổi. Ba mẹ tớ li dị, tớ thì ở nhà bà ngoại cùng cậu mơ. Tớ không tiện nói quê tớ, quê tớ ngoài bắc ở vùng nông thôn, nhà thì làm nông hết. Bên cạnh nhà ngoại tớ mấy căn có cái hẻm nhỏ nhà đâu tiên trong hẻm là nhà ông Tiến. Nghe mẹ tớ nói ông có nhận nuôi một người con trai tên Phương , sau này ông Tiến chết thì ngôi nhà để lại cho vk ck Anh phương. Tớ được sinh ra tầm thời con của vk ck anh Phương. Nên nhỏ quá không chứng kiến được, chỉ nghe mẹ tớ kể lại .
Lúc đó nghèo lắm, có nhìu nhà vẫn còn ăn cơm độn ở miền bắc các vùng nông thôn có phong trào hút thuốc phiện. Làng tớ nhìu ng hút lắm, anh Phương này cũng dính vô. Mà anh Ph này bị nghiện nặng lắm, làng tớ đợt đó mẹ nói là sơ hở tí là mất con gà. Rồi nhà nào mà ck đi làm xa thế nào cũng bị trộm vào nhà quắng sạch. Con gà con chó nhà nào cũng bị trộm mẹ bảo " toàn bọn nghiện hút cả đấy" , rồi có người lấy thóc gạo của nhà trốn vợ trốn con đem đi bán lấy tiền đánh bạc và hút thuốc phiện. A Ph này cũng vậy, nhà anh ấy thuộc dạng nghèo, mà lấy được cố vợ đẹp lắm, sinh cho anh hai đưa con trai, mà tội chị ấy ghê chắc lấy phải người chồng cờ bạc nghiện hút làm bao nhiêu thóc toàn bị ck lén lấy bán hết , một thời gian sau công an có dịch bắt quét mấy ng buôn bán trộm cắp , nghiện hút đi cải tạo. Anh ph cũng bị bắt đi tù mấy năm, chị vk ở nhà.. Chẳng biết sao mà sinh ra trầm cả rồi một hôm chị đuổi hai đứa con khóa trái cửa treo cổ chết. Mà nghe các cụ nói cái đất vk ck ý ở là đất dữ.
Lúc đó tớ khoảng 12-13 tuổi thôi, chiều tối hay bị sai ra tạp hóa mua lọ mắn, gói mì, mì chính tới khúc đó là vừa chạy vừa hát thật to. Sợ lắm mấy luôn, tớ cũng không pải vì sợ chị treo cổ chết đâu, bởi chị chết lúc đó chắc tớ được 3-4 tuổi.
Sợ vì chỗ đó nghe người trong làng kể, chị chết hay hiện về đứng ở cổng chải tóc. Nghe ảo lắm đúng k không? Lúc tớ lớn nghe vậy cũng không tin, nhưng mà khổ cái rất nhiều ng nhìn thấy. Hôm đó tớ nhớ là tầm 5h chiều hơn trời mùa thu các bác ạ. Tạp hóa thì cũng không xa lắm, nhưng mà hai bên dg làng toàn ao sau đó ngts trồng tre mới ghê chứ. Gió thổi mạnh nó cọ vào nhau keu ken kẹt ken kẹt, ớn lắm. Mấy hôm rảnh đồng áng toàn nghe mấy bà xúm lại kể chuyện ma , mà toàn chuyện mà trong làng. Bởi vậy tầm tuổi tớ đi một mình k sợ mới lạ. Lúc lớn lên bây giờ mới biết chỗ đg nhà tớ đi tới tạp hóa có rất nhiều ma. Tí nữa tớ kể cho , giờ kể hết chuyện kia đã.
Mợ tớ sai đi mua mì chính, nói thật chứ ở quê ngta k mua bịch to cho rồi đi, mua bịch nhỏ nhỏ 2 ngàn, nhanh hết lắm, rồi lại sai đi mua. Mà chết cái rủ con em họ nhỏ hơn 2 tuổi đi mua nó đéo đi, con đó thì lì thôi rồi, nó k sợ ma các bác ạ. Hồi nhỏ nó bị ma giấu, mà lớn lên nó cũng không sợ. Tớ thì sợ lắm! Ra khỏi cổng tớ vẫn đi bình thường nhưng mà chuẩn bị đi tới khúc nhà chị vk anh ph là tớ lấy tinh thần bắt đầu chạy. Định mệnh nhà nó, mấy lần trước tớ chạy nhanh lắm, thế mà lần này tớ cũng chạy nhanh, chạy đổ hết mồ hôi nhẽ nhạ, trời thu mà các bác, gió mạnh và chạy đúng chiều gió nên là mát lắm. Nhưng k hỉu sao chạy mãi chạy mãi không tới tiệm tạp hóa. Mà từ nhà ra tiệm tạp hóa khoảng 300m.
Tớ lẩm bẩy trong miệng , đếm giây xem mình chạy bao nhiêu mà, đếm hoài chạy mãi cũng không tớ. Đèn đường của làng là đèn vàng, leo heo leo heo. Nen nhìn đường không rõ đâu các bác. Bụng bảo dạ, dm xong rồi , lúc này tớ mới nhớ tới hẻm của nhà anh Ph quảng đầu ra , à nhắc các bác bụi tre trước cổng nhà anh ph chặt rồi. Nhìn về phía cổng nhà anh ph thì k thấy gì. Nhưng sau lưng tớ như có ai kéo tớ vậy. Lúc đó lạnh từ chân lên gáy, hồn vía tớ bay hết rồi. Trong đầu tớ nhớ lại là mẹ bảo nếu gặp gì lạ thì khấn vái ngta, vậy là tớ khấn vái rồi xin ng khuất mặt tha cho tớ. Lúc tớ tỉnh dậy thì trời sáng. Tớ không nhớ gì luôn, chỉ nhớ khân ván thôi. Nghe bà bảo, ngta thấy tớ ngồi ở góc tường như ngủ ở đó rồi bế tớ về nhà. Ngủ lì bì tớ sáng thì mọi ng xúm vào hỏi tại sao. Tớ kể lại sự việc như vậy . Bà tớ cũng thuộc tuýt ng lì . Sáng đó bà ra chỗ đó vải gạo muối tớ cũng đi theo thì thấy bà khấn vái gì đó.
Mẹ tớ đi làm xa nghe kể vậy thì đi coi bói . Bà bói nói tớ vía yếu. Tránh đi ra ngoài kẻo bị ngta trêu. Còn nói chỗ đó có quỷ, tớ phước lớn nên có ng nhà phù hộ. Nghe đâu tớ bị bệnh mấy ngày mới khỏi, sau vụ của tớ là tới thằng kia bằng tuổi tớ bị nhập ngay chỗ đó.
Hôm mà nó bị nhập, trời mưa phùn, mùa xuân các bác ạ. Mấy ng đi đồng về thấy nó la hét như thằng điên ở chỗ đó. Ở ngay đó cũng có mấy bụi tre nha các bác. Chẳng hiểu sao nó chui giữ bụi tre gai không. Mọi ng cả cậu tớ nữa pải chặt tre mang nó ra, mà ng nó k có một vết xước. Lúc bế nó ra thì nó vẫn la hét, thằng đó bằng tuổi tớ 12-13 tuổi mà trẻ nhà quê đâu có đứa nào béo, vậy mà nghe mấy ng khênh nó ra nói " dm , thằng này bị ma nhập nặng như ng lớn". Nó cứ la hết ùm xùm . Mấy người lớn trong lòng mang cả bó roi dâu ra đánh nó , mà mỗi lần đánh nó là nó kêu lên nghe ghê lắm, nghe kiểu rít lên á, nếu mà ai nghe thì ám ảnh luôn. Tớ nhớ đêm đó đéo ngủ dx, mang cả bô vào trong phòng tè đêm.
Kể tiếp vụ đó! Mà kì cục lắm đánh nó mà sức ng lớn đánh , dm chân tay nó đéo sao hết, k hằn đỏ, mà chỉ nghe nó kêu đau rít lên. Đánh hết bó roi dâu tằm lớn mà nó vẫn la hét, cười khanh khách. Sau đó, có một bà dội cả thùng nước đái, lúc này thì nó ngất đi. Chắc ma quỷ nó cũng sặc nước đái chứ k pải nó sợ , tớ nghĩ vậy.
Sau rồi đoạn này tớ dc kể chứ k dc thấy. Tai người nhà nó mang nó về. Gọi thầy cao tay về, lập đàn linh đình lắm. Gọi con ma lên hỏi nó là ai, tha cho thằng kia để nó sống, nó còn nhỏ sao mày phá nó. Thì nó cười khanh khách, tao không thích tha. Cả trăm năm rồi mới có người hợp tao. Ông thầy liền quất nó mấy phát bằng cây phất trần, ổng đọc chú. Thằng đó lăn ra ngất, sau đó kêu mọi ng tắm rửa cho nó bằng nc lá. Chả nhớ nc lá gì. Ông bắt nó uống nc gì ý. Rồi bắt nó đeo bùa.
Lúc đi học , thấy nó đeo cái bùa to lắm. Mấy đứa bạn chơi cùng nó cả tớ nữa đéo bao giờ dám đụng vào bùa nó , tại sợ. Cũng k dám chọc nó khóc, thăng này hồi xưa chuyên gia khóc nhè đòi về méc mẹ. Nhưng hùi đó tụi tớ tôn nó làm cụ lun. Tại sợ nó lây ma cho. Heheh con nít mà.
Còn nhìu vụ lắm. Mà tớ gặp ma nữa. Kể cả bây giờ tớ vẫn gặp, tớ mà kể thì phải ba bốn ngày mới hết. Định mệnh số tớ toàn thấy ma. Sợ vờ lol khấn xin đừng cho gặp mà vẫn gặp. Thôi lần sau kể tớ