SÀI GÒN TẾT… Năm hết tết đến, đàn con tha hương lại về quê cũ, trút bỏ lại mộ

SÀI GÒN TẾT…

Năm hết tết đến, đàn con tha hương lại về quê cũ, trút bỏ lại một năm nhọc nhằn nơi chốn đô thị. Có ai trong số đó cám ơn Sài Gòn không?

Khi nhưng tin tức về vé tàu xe trên báo chí không còn, khi các quầy hàng thực phẩm hoa quả ngày tết đã vơi đi, khi người công nhân vệ sinh đêm 30 Tết quét những cọc rác cuối cùng, thành phố như được tắm sạch, trút bỏ gánh nặng một năm bộn bề ngột ngạt. Một năm với những con đường ùn tắc, mịt mờ khói bụi. Một năm với tiếng còi inh ỏi thâu đêm. Một năm thành phố chong mắt không ngủ, nhìn những dòng người trôi đi trong trùng trùng dòng xe cộ. Bon chen căng thẳng, lo toan núp sau chiếc khẩu trang, ẩn dưới những chiếc mũ bảo hiềm muôn màu.

Tạ ơn
Thành phố như người mẹ đảm đang oằn vai gánh đàn con, nay có thể thở phào nhẹ nhỡm đôi chút. Đàn con tha hưong lại về quê cũ, hân hoan với số tiền dành dụm, trút bỏ lại một năm làm việc nhọc nhằn nơi chốn đô thành chật chội. Có ai trong số đó cám ơn thành phố, cám ơn “người mẹ ghẻ hào phóng” Sài Gòn? Lúc về quê được hỏi làm việc ở đâu, anh chị sẽ trả lời “Sài Gòn”, cộng thêm một chút hãnh diện. Vậy mà chúng ta nhiều khi vô tình, tạm biệt thành phố không một cái vẫy chào.

Người ban ơn thường quên, nhưng kẻ hàm ơn phải nhớ. Ngày Tết là dịp để chúng ta tỏ lòng với thân nhân, nhất là những ân nhân mà một năm qua chúng ta không có cơ hội.

Ngày Tết ở thành phố bắt đầu từ lúc giao thừa, từ lời chúc trên tivi hay những cuộc điện thoại, nhắn tin cho nhau vào giây phút đầu năm mới. Niềm vui tràn ngập trong những biệt thự xa hoa lộng lẫy đến những căn nhà ổ chuột nghèo nàn, đâu đâu cũng râm ran tiếng cười câu hát.

Phố xá trở về với sự yên tĩnh hiếm hoi. Nếu bạn chạy xe một vòng vào lúc đó, sẽ thấy lòng nhẹ tênh như về với một thành phố thần tiên xa lạ. Có ai đi như thế không, để nhận ra thành phố của mình cũng trong lành, khỏe khoắn như cô gái đôi mươi lòng đầy hương và gió. Có ai trong số đó hồi xuân cũng thành phố không, hay lại vô tình như đi qua một nơi xa lạ. Rồi quen đi một lối nghĩ: Thành phố Tết nào cũng nhàn nhạt.

Sáng mồng một Tết, đường sá vắng tanh, Sài Gòn dậy muộn. Có lẽ đây là ngày duy nhất trong năm thành phố ngủ nướng thêm năm ba tiếng. Nắng lên rồi mà thành phố vẫn vẵng hoe. Những đường phố rợp bóng cây lao xao gió. Những chiếc xe không vội vàng, không có những tiếng rú ga hối hả. Hãy đi chậm thôi, để nhìn những chiếc lá chao nhẹ hạ cánh bên cánh, để thấy thiên nhiên đem thu Hà Nội, Huế vào đây, rắc vào lòng bạn bè tha hương những chiếc là vàng xưa làm cho hồn người lại mơ đáo mộng.

Sài gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay
Có mùa thu nào đang ở lại…
Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối
Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời…

Thành phố đón xuân mới
Thành phố đông dần lên lúc chín, mười giờ. Nhưng đôi nam thanh nữ tú trên những chiếc xe tay ga thủng thẳng vòng vèo qua những con phố sạch bong, tươi mới. Hoa mai, hoa cúc nhà ai vàng mơ vẫy gọi. Mùa xuân cười lên trong mắt, nở hoa trên môi. Lác đác bên vệ đường những kẻ không nhà cuốn vội chiếc chiếu trước hiên nhà ai đó qua giấc giao thừa, ngơ ngác nhìn năm mới.

Những ngày đầu xuân, bạn bè đồng hương gặp nhau ai cũng nhắc về quê nhà cũ. Có ai nhớ tới thành phố phương Nam này đang cưu mang họ, cho họ cuộc sống và sự nghiệp, như đã từng nhớ quê không.

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn…