*1* Gửi mẹ của con. Con xa nhà 2 năm rồi phải không mẹ, cũng 2 năm rồi con khôn
*1* Gửi mẹ của con.
Con xa nhà 2 năm rồi phải không mẹ, cũng 2 năm rồi con không cùng mẹ đón sinh nhật, ngày của mẹ và ngày 8.3. Dù con gửi quà hay hoa thường xuyên nhưng sao vẫn trống trải lắm mẹ ah.
Con biết mẹ từng khóc thầm khi con không vào được trường này, trước mắt con mẹ vẫn cố tươi cười, an ủi con. Nhưng những giọt nước mặt mẹ rơi âm thầm trong đêm vì thương con xấu hổ với bạn bè, lo cho tương lại của con, sợ con nhục chí… Lúc vô tình thấy mẹ khóc, con lặng người đi, cố không cho tiếng khóc nấc thành lời. Suốt từ dạo bé đến giờ con chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Tiếng khóc ấy tuy không thành tiếng nhưng đâm vào trái tim con. Con biết mình hư đến khi nào, biết mình sai bao nhiêu.
Và mẹ biết không, hình ảnh ấy chính là động lực để giờ đây con đã trở thanh sinh viên năm hai rồi của chính ngôi trường mà con từng vấp ngã. Con gái mẹ giờ lớn hơn rồi, ít nhõng nhẻo và giận hờn vơ vẩn rồi. Mẹ hay nói rằng con là niềm vui của mẹ, nhưng mẹ ah có một sai lầm không bao giờ con quên được: "con làm mẹ khóc".
Mẹ, ngày của mẹ lại đến rồi kìa. Me, tóc mẹ lại bạc thêm rồi phải không? Mẹ con yêu mẹ. Con sẽ không là ai nếu không có mẹ.
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"