#Chuyệnmakinhdị #VONGÁM Có những kí ức đáng sợ luôn ám ảnh tôi từng đêm. Dù bâ
Có những kí ức đáng sợ luôn ám ảnh tôi từng đêm. Dù bây giờ mọi chuyện qua lâu rồi nhưng chưa khi nào tôi quên tôi đã từng bị ám ảnh kinh hoàng như thế
Hôm nay tôi muốn chia sẻ lại để các bạn có thêm nhìn nhận về 1 thế giới khác luôn tồn tại song song, thế giới của bóng đêm, của ma quỷ, của những linh hồn.
Liệu có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi: Có ai đó luôn âm thẩm bám theo bạn. Nhưng, đó ko phải là con người. Mà là…
Cũng có thể xảy ra lắm đấy. Đừng chủ quan, giống như tôi hồi xưa tính khí ngang tàn mạnh mẽ chả bao giờ tin rằng trên đời này có ma. Ấy vậy mà tôi lại gặp ma thật Thế mới có truyện để kể cho các bạn nghe chứ cuộc đời toàn bình yên 1 màu hồng thì đã ko có gì để kể…
Đó là năm tôi tròn 18 tuổi, đang chuẩn bị đứng trước kì thi đại học nên đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn Tính tôi thì bướng lắm, hay học nhóm buổi tối nên đi đêm về hôm suốt. Mẹ tôi bảo chắc lúc sinh tôi ra tôi bị trao nhầm giới tính. Phận là con gái nhưng tính là con trai…
_Mày đi về muộn nó vừa vừa thôi, nghe cầu đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma chưa? Con gái con đứa mà chẳng biết sợ là cái gì, dao tỏi cũng ko thèm cầm theo…
Mẹ tôi vốn tín tâm, tôi thì ngược lại hoàn toàn. Có lẽ tôi ăn theo gen di truyền của bố (2 bố con tôi bảo nhau trên đời này chả làm gì có ma).
Tôi cười, chạy ra ôm ôm lấy mẹ :
_Khiếp, con sống 18 năm rồi ước mơ duy nhất được gặp ma 1 lẩn xem nó mặt mũi ngang dọc thế nào mà chưa được gặp đây này. Mẹ cứ làm như gặp ma dễ thế ko bằng…
Mẹ tôi lườm lườm :
_Cha bố cô, nhớ mồm đấy. Đến lúc gặp rồi đừng ỉ ôi khóc lóc nhờ mẹ giúp.
_ối zào, mẹ cứ yên tâm… Ma gặp con gái mẹ có khi lại phải cắm đầu chạy trước… Hehe
Bố tôi từ ngoài sần bước vào tiếp lời thêm :
_Mẹ mày chỉ suốt ngày tuyên truyền mê tín dị đoan, vớ va vớ vẩn. Đúng là đàn bà ko bước nổi qua cãi luỹ tre làng, còn con huyền này nữa, lo mà học đi. Thi cử mà trượt tao cho ở nhà lấy chồng sớm.
( tên tôi là huyền, quê ở cần thơ nhé )
Bố mẹ tôi khắc khẩu nên tranh luận tí là lại cãi nhau Mẹ bảo :
_Có ngày 2 bố con ông sẽ phải sáng mắt ra. Nói rồi mẹ dỗi nên đi vào phòng để tụng kinh, mẹ tin vào nhân quả phật pháp lắm. Tôi trách bố :
_Bố cứ kệ mẹ thì chết ai, lại làm mẹ giận rồi…
_Tại thấy mẹ mày suốt ngày nói chuyện vô lí quá, thời đại nào rồi mà còn tin vào ma quỷ. Thế kỉ 21 công nghệ hoá, hiện đại hoá rồi con ạ.. !
( tôi gật gật đầu ra vẻ ủng hộ quan điểm của bố )
Thôi con đi học đây, bố lo mà dỗ dành mẹ đi. Tối nay chắc cả nhà cứ ăn cơm trước, con về muộn chút nhé.. !
8h tối…
Tôi về đến cổng thì thấy nhà hàng xóm có người mất, kèn trống ing ỏi. Cô này mới lấy chồng về đây thì phải, nghe mọi người đồn là chết do bị nhiễm hiv.
Tôi lước mắt nhìn vào thì thấy hơi sợ sợ, tấm ảnh 1 người con gái trẻ đang mỉm cườm thật tươi ( chắc tầm 30-32t chứ mấy ). Mặt tròn tròn rõ xinh. Tôi đứng hình mấy giây rồi lẩm bẩm : khổ thần, chết sớm quá.. !
Bất giác tôi thấy mặt cô ta như đổi sang 1 sắc diện khác và đôi mắt trắng dã mở thật to nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi dụi mắt, lững thững bước vào nhà. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ do đói quá nên tôi hoa mắt nhìn nhầm chứ có chết tôi cũng tuyệt đối ko tin đó là ma quỷ về giở trò.
Chuỗi ngày đen tối từ đó bắt đầu xảy ra…
Tôi cảm thấy rất sợ những thứ có màu đỏ vì cho rằng đấy là máu. Quần áo, túi xách, giầy dép màu đỏ được tôi cho vào bao tải và quẳng đi hết.
( tôi vẫn giấu mẹ về nỗi sợ hãi này nên mẹ ko biết )
Hàng đêm cứ đúng 12h ngồi nhìn ra cửa sổ như 1 kẻ mất hồn, thi thoảng lại khẽ khẽ hát. Có lẩn tỉnh giấc tôi thấy mình đang đứng trước tấm gương của nhà tắm, toàn thân ướt sũng nước.
Tôi bắt đầu hoang mang thật sự :
Chuyện gì đang diễn ra thế này ?????
Tôi nhắn tin cho hoàng bạn tôi để kể lể thì nó bảo chắc do tâm lí ôn thi căng thẳng quá nên tôi bị rối loạn thần kinh nhẹ. Mai nó sẽ qua sớm để đưa tôi đi khám và mua thuốc Chắc đúng thế thật chứ ko thì tôi chưa có lí do gì để thuyết phục cho cái hiện tượng kì dị mà tôi gặp phải.
Đêm ấy tôi còn bị bóng đè nữa…
Tôi vẫn nhớ chiếc giường của tôi quanh quanh thành vòng tròn và xốc ngược tôi lên, 1 bóng đen nặng chịch đè lên thân thể bé nhỏ của tôi làm tôi ko thể thở nổi, toàn thân chặt cứng tê tái ( ai bị bóng đè rồi sẽ hiểu ).
Có rất nhiều giọng nói vây quanh tôi, lúc gần lúc xa, tóc của tôi thì bị quấn chặt quanh cổ Tôi cảm tưởng như mình sẽ phải xa lìa cõi đời này, đang chưa biết phải làm như thế nào thì tôi nghe tiếng mẹ gọi tôi :
_Dậy, dậy ngay… Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà còn ngủ à. Hoàng nó sang đưa đi đâu đây này, nhanh lên ko người ta chờ…
Tôi dần dần mở mắt, mồ hôi vẫn vã ra như tắm. Cũng may là còn dậy được chứ ko bị đè chết trong giấc mơ thì thật là điều đáng xấu hổ…
Tôi hít 1 hơi thật sâu tự trấn an mình dạo này học nhiều nên bị bấn loạn, sức khoẻ ảnh hưởng. Phải điều chế lại mới được chứ nếu ko sẽ bị đổ bệnh sớm.
_huyền ơi, quái gì trông mặt mày xanh lè như tàu lá chuối thế. Mới ko gặp có 1 hôm mà phờ phạc như cụ già 90…
( cái thằng chết tiệt này chả biết nó đang quan tâm hay sỉ nhục tôi ko biết)
Tôi tâm sự với nó vụ bị bóng đè đêm qua, hình như nó chả tin lắm :
_Mày bị bệnh nặng thật rồi huyền ạ, trả lại con bạn đầu đội bùn chân đạp đất ngày xưa cho taooooo…
Haizzz, đến tôi còn ko tin nổi nữa là nó…
Đi khám thì mất mấy trăm nghìn tiền thuốc bổ rồi thuốc an thần các kiểu. Tự dưng mất tiền vào khoản chả đâu ra đâu, bực mình.
_Huyền này, ốm hay sao mà mẹ thấy con có vẻ ko ổn.. ?
( mẹ sờ tay lên trán tôi )
_À vầng, con hơi mệt mẹ ạ.. !
_ừ, có chuyện thì thì bảo, đừng giấu mẹ…
( Mẹ gọt táo cho tôi ăn ) tôi nghĩ ngợi 1 lúc rồi hỏi :
_Mẹ gặp ma bao giờ chưa ạ ???
( Mẹ ngước mắt nhìn tôi, kiểu thăm dò )
_Sao tự dưng lại hỏi mẹ thế.. ?
_Thì mẹ cứ trả lời con đi.. ?
_Mẹ hả, mẹ thì chưa được gặp bao giờ nhưng mẹ luôn bảo vệ quan điểm từ trước đến nay… ma là có thật…
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ko nhìn thấy bao giờ tức là ko có. Mọi quan điểm đưa ra đều phải dựa vào bằng chứng chứ ko thể chỉ nói bằng mồm như mẹ tôi được. Ma với chả quỷ, toàn mấy chuyện tào lao doạ con nít. Hic…
Nhưng mà chẳng hiểu sao đợt gẩn đầy bệnh tình của tôi ngày càng nặng, 2 mắt hốc hác thâm đen như gấu trúc… Ăn ngủ rõ nhiều mà tụt xuống 3-4kg, đến bố tôi còn trêu :
_Xấu quá con ạ, như này mà trượt đại học thì đến ma cũng chẳng thèm lấy huống hồ là người. Mày xem thế nào tút tát lại nhan sắc để vào phòng thi còn dùng chiêu mỹ nhân kế…
Nếu hồi xưa mà nghe bố trêu vậy thì kiểu gì tôi cũng bật lại. Giờ thì tôi mặc kệ, ko nói ko cười tôi lững thững bỏ vào phòng đóng cửa thật chặt bỏ lại sau lưng sự đẩy ngạc nhiên của bố.
_ơ, con bé này. Mày đang thất tình đấy à.. ?
Càng về đêm tôi càng cảm thấy mệt mỏi, căn phòng thường ngày bỗng trở nên lạnh lẽo và u ám đến đáng sợ…
Cơ thể tôi như có hàng vạn mũi tiêm đâm xuyên qua, đau tê tái…
Tôi nằm phịch xuống giường, việc duy nhất tôi muốn làm để quên đi cơn đau lúc này đó là ngủ…
Tôi thiếp đi lúc nào ko biết…
Trong mơ màng tôi thấy mình đang ở 1 ngôi nhà khá tăm tối, trước mặt có một cánh cửa màu xanh đã cũ kĩ. Bên trong tôi nghe rõ có tiếng ai đó đang gọi :
_Huyền ơi.. ? Huyền ơi.. ?
Như có 1 ma lực thúc đẩy để tôi bước vào. Quan sát kĩ thì ngôi nhà này khá cổ điển, trên bàn vẫn để những đoá hoa khô màu đỏ kèm theo thứ mùi gì đó khó diễn tả ( nó thơm nhè nhẹ, cảm giác cực dễ chịu ).
Bên trên tường được treo bức ảnh của một cô gái nhưng do bụi phủ kín nên tôi ko nhìn rõ mặt. Cô ta chỉ để lộ đôi mắt, đôi mắt này tôi cảm thấy hình như mình đã bắt gặp ở đâu rồi thì phải, vẫn là tiếng gọi ban nãy cất lên, nó được phát ra từ phía hành lang. Tôi cố gắng nheo mắt nhìn nhưng ko phát hiện được gì.
Tôi cứ mò mẫm tiến lại xem rốt cuộc ai đang gọi mình.
Có 1 bóng người ở phía trước với mái tóc dài buông xoã…
_Cô gì ơi, cô gọi tôi à.. ?
( ko có tiếng đáp lại )
Tôi ngó ngó mặt xem cô ta là ai thì bỗng giật thót mình khí thấy mặt cô ta 1 nửa nát bét,bê bết máu, nửa còn lại thì nguyên vẹn… ồi mẹ ơi, maaaaaaa…
Lúc đó chân tôi run quá ko thể nào mà chạy được. Nghĩ bụng, phen này chết thật rồi, để con ma nữ này tóm được thì liệu nó có buông tha cho mình ko Tôi lắp bắp vừa nói vừa khóc như mưa, tay cứ quỳ rụp xuống khấn :
_Huhu chị ơi… Em còn trẻ người non dạ xin chị tha cho em, em vẫn còn bố mẹ già ở nhà cần người chăm sóc…
( lúc ấy định bảo thêm là em chưa kịp lấy chồng còn chưa được nếm trải mùi đời nhưng sợ cô ta gét vì cái tội hám zai lại cho nếm ở ầm phủ thì chết )
LÚC ngẩng mặt lên thì tôi ko còn thấy cô ta đâu nữa, chỉ vọng lại tiếng khóc bi thương đầy ai oán…
Đến khi tỉnh zậy tôi vẫn cảm thấy tiếng khóc đó đang văng vẳng đâu đây Rốt cuộc cô ta là ai????
7h sáng!!!
Tôi còn chưa tỉnh hẳn sau cơn ác mộng đêm qua đã thấy mẹ tôi gõ cửa :
_Huyền… dậy đi con. Mẹ hôm nay có nấu xôi đỗ con dậy ăn đi cho nóng.
Tôi nằm ì ở trên giường, chẳng thể nhúc nhích nổi, chân tay mỏi rã rời như có cái gì đó đè vào…
_Con mệt lắm, con ko ăn đâu…
_Thì cũng phải mở cửa để cho mẹ xem con ốm đau mệt mỏi như thế nào chứ ??? có gì còn đi khám…
Tôi gắt gỏng :
_Sao mới sáng sớm mà mẹ đã nói nhiều thế nhỉ, con muốn yên tĩnh. Ok…
Mẹ tôi ko nói gì chỉ khẽ thở dài. Đến lúc mẹ đi rồi tôi mới thấy mình hơi quá đáng nhưng chả hiểu sao lúc đó tôi ko làm chủ được cảm xúc của mình. Hình ảnh người đàn bà mặt be bét máu cứ ám ảnh tôi mãi, rồi thì đôi mắt tôi bắt gặp ở bức tranh đêm hôm qua, rõ ràng là nó rất quen thuộc. Tôi à lên 1 tiếng, tôi nhớ rồi. Đó chính là chị hàng xóm đã mất, chính là chị ấy. Nhưng tại sao chị ấy lại đi theo tôi, hay mọi thứ chỉ là sự trùng hợp.
_Con xin lỗi mẹ, vừa nãy… Con…
( tôi gãi đầu gãi tai, ấp úng mãi ko nói nổi thành lời )
Mẹ cười hiền từ :
_Mẹ biết đợt gần đây áp lực chuẩn bị thi cử nên tinh thần con bị stress đúng ko? Thương con gái của mẹ lắm..!
Tôi xà vào lòng mẹ, đúng là trên đời này chỉ có bố mẹ là yêu thương con cái vô điều kiện.
_Mà tối qua mấy giờ con ngủ, cứ ú ớ gào thét cả đêm. Lại gặp ác mộng gì à, tâm sự với mẹ xem nào…
_ủa, sao con ko nhớ gì nhỉ ( tôi cười cười, ko muốn nói chuyện giấc mơ đêm qua sợ mẹ lại lo lắng )
_ừ, mẹ định vào mà thấy con khoá cửa. Hồi xưa có thấy khoá đâu mà dạo này cẩn thận thế…
( tôi còn chẳng nhớ mình khoá lúc nào cơ )
_À, mẹ ơi. Con hỏi tí..?
Mẹ nhíu mày nhìn tôi…
_Con nói đi, gần đây con có nhiều biểu hiện lạ lắm đấy nhé. Hay là lại tương tư anh nào rồi…?
_Gớm, mẹ chỉ giỏi đùa. Con gái mẹ 30t mới lấy chồng nên 29t con mới bắt đầu tương tư cơ. Hihi… Mà con hỏi này, cái chị hàng xóm mới mất ấy. Mẹ có biết gì về chị ấy ko?
Như để bào chữa cho cái hành động hỏi về 1 người ko quen biết, tôi giải thích thêm :
_Tại con thấy nhiều người đồn chị ấy bị nhiễm hiv nên con tò mò, thấy chị cũng hiền lành…
Mẹ chép miệng, ánh mắt ko giấu nổi sự thương tiếc :
_Đúng là hồng nhan bạc phận, con bé đó tên Thu. Tài giỏi, ngoan ngoãn lắm. Ai ngờ… VỚ ngay phải thằng nghiện rồi bị lầy bệnh. Do thiên hạ đàm tiếu xa lánh ghê quá nên Thu nó quẫn trí tự tử…
Tôi bỗng thấy gai người, trán toát mồ hôi ( tôi đảo mắt nhìn quanh 1 vòng xem chị Thu có đứng ở đâu ko, đúng là thần hồn nát thần tính ).
Mẹ tôi bảo những người chết trẻ và chết oan uổng như thế hồn thường vất vưởng ko siêu thoát được…
_Thế theo mẹ nhé, mẹ có tin vào ma ám ko?
Mẹ tôi hỏi lại :
_Mọi khi con có tin vào tâm linh ma quỷ đâu mà hôm nay lại có hứng thú với chuyện này thế ???? Hơi lạ rồi đấy…
( tôi cúi mặt xuống, nói lí nhí trong cuống họng để che đậy hành đồng của mình. Mỗi lần nói dối tôi lại bị triệu trứng đỏ bừng mặt )
_Thì con đang nghiên cứu mà, ở trường có hội thảo về chủ đề tâm linh. Thấy mẹ am hiểu nên con mới hỏi mẹ để thuyết trình cho dễ…
Mẹ kể với tôi rằng bạn thân nhất của mẹ bị ma ám chết. Điều đặc biệt là chú ấy cực tốt tính, chả bao giờ làm hại ai chỉ có điều là hơi nhát gan. có lẩn chú ấy đi nhậu về khuya, đi qua một ngôi mộ ở nghĩa trang xã bên cạnh thì bị 1 con ma nữ theo về tận nhà Kể từ đó chú trở nên hâm hầm dở dở, thuốc thang chữa trị mãi vẫn ko ăn thua, cho đến 1 ngày chú nhẩy sông tự tử Dân làng đợt đó đồn chú bị ma kéo theo, hồn ma đó là của 1 cô con gái chết trẻ, vì cô gái này muốn được đi đầu thai nên bắt buộc phải tìm người chết thay mình…
Cứ yếu bóng vía là sợ lắm đấy con ạ vì ma quỷ nó chỉ bắt nạt được những người yếu bóng vía thôi chứ bạo gan hoặc dương khí mạnh thì nó chả dám lại gần.
Tôi bắt đầu thấy ghê ghê, lờ mờ nhận ra có lẽ tôi đang bị ai đó ám. Chắc chắn là chị Thu hàng xóm rồi…
Nhưng tôi có làm gì đắc tội với chị ta đâu cơ chứ, ko thù ko oán. Hay chị ta muốn kéo tôi theo để thế chỗ cho mình ( nghĩ xong toàn thân tôi run bắn, 18 tuổi vẫn còn quá nhiều ước mơ và dự định ở phía trước. Tôi nhất định ko thể chết vì cái lí do lãng xẹt đó được. Tôi phải mạnh mẽ, mạnh mẽ như mẹ nói thì ma quỷ mới buông tha ko dám lại gần ).
Tiếng nước ào ào chẩy kéo tôi về hiện tại. Tôi ra nhà vệ sinh để rửa tay từ bao giờ ấy nhỉ???? Đầu óc tôi ko có 1 chút dữ liệu nào, giống như kẻ bị mất trí nhớ tạm thời Để ý kĩ thì gần đây 1 ngày tôi phải rửa tay đến mấy chục lần, kì cọ nhiều đến nỗi tay trắng bạch hẳn lên.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể tôi, mọi thứ trong con người tôi rất dơ bẩn và tanh tưởi vì thế tôi phải gột rửa cho thật sạch.
Cơn đau ấy 1 lần nữa lại kéo đến…
Tôi ngồi gục xuống ôm chặt đầu, tóc tai bung ra rũ rượi. Toàn thân tôi như có hàng vạn con kiến đang bò vào Tôi lê lết quằn quại trong nhà vệ sinh rồi lịm đi lúc nào ko biết.
( Từ đợt bị ma ám tôi hay đau cái kiểu đầu giật giật, ko thể thở được )
Trong bóng tối bao phủ tôi thấy chị ta lại xuất hiện. Chị ta đứng ngay ở cửa nhà vệ sinh nhìn tôi rất lầu, máu cứ phun ra thành từng tia ướt đẫm.
Tôi hoảng loạn cố kêu gào nhưng miệng lúc này đã bị nghẹn cứng. Chị ta tiến đến cắn lên vai tôi rồi đưa tay bóp cổ tôi…
_Xuống dưới này vui mà…
Chị ta nói nhưng tuyệt nhiên ko thấy mấp máy môi, mắt thì mở trợn ngược giống y như lúc chị ta chết.
( tôi nghe mẹ tôi kể chị uất ức quá nên chết ko nhắm được mắt phải mời thầy cúng đến, vuốt mãi mới nhắm ) kể cũng khổ thần thật Tôi có thể cảm nhận rõ tôi đang yếu dần. Chẳng nhẽ tôi lại bỏ mạng dễ thế này ( Tôi gắng gượng chút sức cuối cùng để gỡ tay chị ta ra, vừa gỡ tối vừa ra sức cào cấu ).
_Ôi, đau quáaaa…
Mẹ tôi khẽ rụt tay lại, tôi nhìn thấy tay mẹ rươm rướm máu.
_Con mơ gì mà siết tay mẹ chặt thế, ngấu nghiến cắn xé như kẻ thù vậy…?
_Sao con lại nằm đầy hả mẹ, con nhớ là…
_Mẹ tìm thấy con ở nhà tắm, chắc bị trúng gió nên người cứ lạnh như đá ấy. Mẹ đánh cảm cho con xong xuôi rồi. Dưỡng bệnh đi cho đỡ mệt. Thi cử ko được thì thôi con đừng căng thẳng quá. Mà vết gì thế này?
( Mẹ chỉ tay lên vai tôi )1 vết cắn rất sầu chi chít dấu răng…
_Thôi, mẹ ra ngoài đi. Con muốn ngủ 1 lát…
_Nhưng mà…
( tôi hiểu mẹ đang muốn hỏi điều gì nhưng tôi cần trấn tĩnh lại trước khi kể cho mẹ nghe mọi thứ )
_Con xin mẹ đấy, con sẽ nói chuyện với mẹ sau…
_Được rồi, mẹ ở bên ngoài. Con cần gì thì gọi mẹ…
Không khí phảng phất sự ma quái, cả căn phòng của tôi toàn là cái thứ mùi tanh nồng của máu…
Tôi ko hiểu tôi đã làm gì sai mà để 1 con ma nữ bám theo…
( tôi luôn quan niệm mình ko hại người thì người sẽ ko hại mình ) ấy vậy mà…
Nghĩ đến đây tim tôi lại đập liên hồi, tôi ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa đen xì bao trùm ko gian, đen đến nỗi dơ bàn tay ra chẳng nhìn rõ 5 ngón. Đột nhiên tôi lại nhìn thấy 1 cái bóng trắng ma mị thấp thoáng trong màn mưa, nó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi vụt tan biến…
Đến giờ phút này thì tôi hiểu : tôi đã bị ám thật rồi…
Tôi giống như 1 con mèo nhỏ hoảng sợ thu mình vào góc tường.
Tôi ko muốn chết giống như bạn của mẹ, thật sự ko muốn…
_Đừng lại đây, ko… Đừng lại đây… Bố mẹ ơi cứu con với..?
( chẳng biết là ảo giác hay thật nhưng tôi nhìn thấy chị Thu, cái lưỡi của chị ta dài dằng dặc đang há to mồm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, về sau tôi mới biết do quá sợ hãi nên thần kinh của tôi bị ám ảnh )
Bố mẹ tôi lao vào :
_Huyền, con bị sao thế Huyền ơi ( mẹ oà khóc nức nở còn bố tôi đứng như chết lặng 1 chỗ vì ko hiểu chuyện gì đang xảy ra )
Người tôi đờ đẫn, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ rồi nhoẻn miệng cười…
( mẹ kể lại tôi cứ miết tay vào tấm kính xong lẩm bẩm : chị ấy đẹp quá nhưng chị ấy đi rồi )
_Anh ơi, em nghĩ con bé đang bị ma nhập, biểu hiện gần đầy của nó khác thường lắm…
Bố tôi đấm tay vào tường quát lớn :
_Em thôi ngay ba cái trò mê tín dị đoan vớ vẩn của em đi. Đừng nhắc từ ma trước mặt anh thêm 1 lần nào nữa…
( từ trước tới nay bố tôi vẫn thế, nóng tính, gia trưởng và có phần hơi cổ hủ. Tôi tự hỏi tại sao mẹ lại có thể chịu đựng được tính cách của bố lâu đến như vậy. Haizzzzz )
Mẹ tôi nhẫn nhục phân trần :
_Sao động 1 tí là anh lại mắng em. Em cũng vì lo cho con, thương con. Linh cảm của em mách bảo là đang có chuyện gì đáng sợ lắm sảy ra với con bé. Mình tín tâm một chút thì có chết ai, mất cái gì đâu…
_Em vẫn cố cãi được à? Nhà này ko có cái luật chồng nói mà vợ cãi nhem nhẻm. Thay đồ rồi đưa con Huyền nó đến bệnh viện, nhanh…
…
Ai là người nhà của cháu Huyền, vào phòng gặp tôi…
( Bố mẹ tôi bước vào còn tôi thì vẫn đờ đẫn ngồi đó, lúc tỉnh lúc mê. Đoạn này tôi nghe mẹ tường thuật lại )
_Con gái tôi có sao ko hả bác sĩ ? Tình hình thế nào, vỢ chồng chúng tôi lo quá…
Ông bác sĩ già bỏ cắp kính xuống, căn dặn :
_Tinh thần của cháu hiện giờ đang ko ổn, chắc do bị kích động mạnh hoặc căng thẳng thần kinh quá mức cho phép. Gia đình nên để cháu nghỉ ngơi nhiều hơn, tốt nhất là cho đi đâu chơi 1 thời gian để cần bằng trở lại…
Bố tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang mẹ tôi gằn giọng :
_Đấy em thấy chưa, anh nói có sai ko? Đã bảo là nó bị áp lực thi cử nên mới thành ra như vậy. Chưa gì đã suy diễn linh tinh, ma với chả quỷ…
Mẹ im lặng ko đáp nhưng trong thầm tâm bà vẫn nghĩ tôi bị phần âm tác động chứ ko đơn giản như những gì vị bác sĩ kia nói.
Bố tôi thì cho tôi về nhà cậu mợ ở dưới quê để thay đổi ko khí. Cậu tu tại gia nên tín tâm lắm, mợ thì hiền lành thương cháu Lúc tôi vào nhà mợ cũng bảo thấy tôi có gì đó bất thường, mặt mũi tái mét, mắt trông hơi dại dại.
Sau khi nghe tôi kể thì mợ khá lo lắng, mợ hỏi tôi :
_Ý cháu là con ma nữ đang ám cháu chính là cái chị hàng xóm mới chết ???
_Dạ vâng, đến giờ phút này thì cháu có thể khẳng định đúng 100% là chị ta. Chị ta vẫn ám ảnh cháu từng đêm trong cơn mộng mị… Cháu sỢ khi sinh khí của cháu yếu đi thì cháu…
( Chưa nói hết lời thì tôi đã khóc tu tu như 1 đứa trẻ )
MỢ vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi :
_Ko sao, ko sao. Ko ai làm hại được cháu đâu, để mợ tìm cách…
Tôi lau nước mắt, im lặng. Nếu giờ mà tôi quá yếu đuối thì chẳng phải mục đích hù doạ tôi của chị ta đẫ thành công rồi sao. Giống như lời mẹ nói, chỉ có những người nhát gan mới bị hút hết hồn vía và rồi sẽ có 1 kết cục bi thảm. Vừa nghĩ đến mà tôi đã rùng mình, tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
( ĐỢt ở nhà mợ tôi cứ hay lẩm bẩm nói chuyện với 1 ai đó nhưng tôi ko nhớ được )
Vài ngày sau lúc đang nằm ở võng tôi bất giác bảo mợ :
_MỢ à, chị ta lại đến tìm con và muốn rủ con đi kìa ( tay tôi chỉ ra phía cửa )
MỢ tôi vội vã kéo tôi ngồi trước ban thờ và bắt tôi niệm phật nhưng tôi ko thể tập trung được mà cứ nghĩ bậy bạ ( Ngoài kia chị ta vẫn réo rắt gọi tên tôi nhưng mợ dặn tôi ko được phép thưa )
MỢ thấy tình trạng của tôi nặng quá nên gọi cho bố mẹ tôi để xuống đón tôi về tìm thầy để giải.
Bố tôi bực lắm, bán tín bán nghi. Bố còn đòi ra mộ đổ máu chó và ghim sắt trước mộ của chị ta để chị ta ko thể siêu thoát được nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.
Mẹ bảo làm như vậy ác quá, mình sống còn để đức cho con cháu đời sau ( bố tôi vẫn lén đưa tôi đi bác sĩ tâm thần để điều trị nhưng cứ gặp bác sĩ là tôi lại bình thường tỉnh táo nên bố cũng đành bó tay.
Tôi thuyết phục mãi bố mới tin là tôi bị ma ám.
Cuối cùng mẹ tìm được 1 thầy ở: Núi Cấm Châu Đốc An Giang để giải cho tôi ( thầy tu pháp tu mật tông, mẹ tôi có duyên với thầy nên sau này cũng theo thầy để tu tại gia luôn )
Nhìn thấy thầy tôi cứ khóc mãi ( phần này là tôi bị nhập rồi ) thầy hỏi tôi là ai, có gì vào nói chuyện xem có oan ức gì thầy sẽ giúp…
Chị ta nhập vào người tôi mếu máo, kể rõ sự tình:
_Tôi là hàng xóm của cháu này, hợp tần số nên đi theo. Tôi chết oan quá nên hồn vất vưởng ko siêu thoát được…
Sư thầy giảng giải :
_Ko siêu thoát được nên muốn tìm cách hại người để siêu thoát à??? Vong có biết như vậy là sẽ bị đày vào kiếp ngã quỷ ko..?
( Chị ta im lặng ko đáp… 1 lúc sau cười ré lên, 2 mắt đỏ ngầu )
_Thế giờ thầy muốn gì ?
Ta phải hỏi vong muốn gì mới đúng. Đừng hạnh hạ con bé này nữa, tha cho nó. Nó mới 18 tuổi, còn trẻ lắm…
_Tha à ?
( Chị ta hét to, răng nghiến ken két )
_Bố nó dám đòi hất máu chó để tôi ko đi đầu thai được. Tôi ko tha cho con gái ông ta đâu..?
( nói xong chị ta đòi lao đầu vào tường, mấy đệ tử của thầy phải giữ chặt tay chân chị ta lại )
_Bỏ ra, bỏ ra… Bỏ tôi ra ngay…
( chị ta lại cắn môi, cắn lưỡi kiểu hành xác. Hành xác trên thần thể của tôi. Miệng tru tréo gào lên đẩy ai oán )
Mẹ tôi thì cứ khóc rồi xin lỗi :
_Cô xin cháu. Nhà cô chỉ có mỗi 1 người con gái, cháu với nó ko thù ko oán. Cháu muốn bắt thì hãy bắt cô để đổi lại sự bình an cho con bé. Chồng cô nhất thời nóng giận nên nói thế chứ chú cũng ko phải là người xấu, càng ko có ý muốn hại cháu…
Chị ta vẫn ko ngừng gào thét, kiểu đau thương ai oán ( có lẽ là chị ta cảm thấy hối hận khi tự tử, vẫn tiếc nuối cõi trần gian đây )
Sư thầy cất giọng :
_Bi kịch hôm nay là do vong lựa chọn, ko ai dồn vong đến con đường chết chóc cả. Tội lỗi lớn nhất là tự tước đi mạng sống của mình…
_Tôi ko muốn, tôi ko muốn như thế… Thầy đừng nói nữa…
_Thế có thể buông tha cho con bé này được ko? Ta sẽ cúng để linh hồn vong ra đi được thanh thản, sớm đầu thai sang 1 kiếp khác Ta ko muốn phải nhốt vong hay đánh vong. Vì thế vong cứ tự suy nghĩ đừng để đến lúc ta dù thương vong nhưng vẫn phải dùng biện pháp mạnh…
( chắc chị ta tự hiểu sư thầy rất cao tay nên miễn cưỡng gật đầu đồng ý )
Lúc tôi tỉnh lại mở mắt ra đã thấy mọi người ngồi cạnh, mẹ ôm lấy tôi nhỏ nhẹ…
_ko sao rồi..!
( Sư thầy mặc áo vàng đầu đội nón có hình phật thích ca trông oai nghiêm lắm. Tôi cám ơn thầy và mong muốn thầy nhận tôi làm đệ tử nhưng thầy tự chối vì muốn tôi chú tâm vào việc học. Thầy bảo khi nào rảnh rỗi muốn tầm thanh tịnh thì lên trên này chơi là được rồi )
À, lúc giải vong thầy dùng ấn đặt vào giữa trán của tôi nên tôi ko nhớ gì đâu ( mãi sau mới được nghe mẹ kể lại nhưng mẹ chỉ kể vắn tắt vì ko muốn tôi phải suy nghĩ nhiều ).
Mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Tôi may mắn vì gặp được thầy có tầm nên giờ mới kể được cho các bạn nghe những dòng này. Tâm linh vốn dĩ rất huyền bí. Các bạn tin cũng được, ko tin cũng được. Biết đâu sẽ có 1 ngày các bạn gặp phải.. Giống như tôi đã từng…