CÂU CHUYỆN TÂM LINH CUỐI TUẦN Ngày còn bé,chúng tôi hay chơi trò ú òa gọi tên.

CÂU CHUYỆN TÂM LINH CUỐI TUẦN
Ngày còn bé,chúng tôi hay chơi trò ú òa gọi tên. Luật chơi biến thể từ trò chơi bịt mắt bắt dê, nhưng thay vì vỗ tay,thì chúng tôi sẽ nấp và gọi tên người bị bịt mắt. Tôi nhớ mãi ngày hôm ấy.cũng 1 ngày sát tết thế này,chúng tôi rủ nhau ra sân xóm,lập hội chơi với nhau.thằg Cún Thuật (bố nó tên Thuật) bị oản tù tì thua,phải bịt mắt. Bọn tôi nấp và bđầu gọi tên nó. Đc 2 vòng thì tôi bđầu thấy nó đứng thững ra, rồi bất giác đi về phía cuối xóm,băng qua cái sân chung rộng,nó cứ đi như thế…chúng tôi bắt đầu hoảng,chay ra gọi với theo nó,tôi và 1 đứa nữa chạy theo,nhưng lạ lắm,chúng tôi chạy,còn nó chỉ đi bộ mà đuổi hụt hơi ko kịp.nó đã đi đến cuối xóm rồi.bọn tôi hoảng quá,1 đứa chạy về gọi bố mẹ nó ra.bóng nó mất hút sau quán lá bà Miễn. Thôi xong!!bố mẹ nó chạy đến nơi cũng ko kịp.bọn trẻ chúng tôi đứa nào cũng sợ,sau quán bà Miễn là 1 khoảnh đất,trên khoảnh đất ấy có 1 cái cây to,các cụ trong làng vẫn hay truyền tai nhau và truyền miệng cho chúng tôi về linh hồn 1 ng đàn bà vì mất con mà tự tử ở cái cây ấy.ko biết thực hư,nhưng công nhận các cụ kể xuất thần quá làm bọn tôi đứa nào cũng xanh lè mắt.hnay thấy thằng Cún Thuật đi về phía ấy như 1 kẻ thôi miên,bọn tôi lại nhớ đến câu chuyện bà Miễn hay kể "người phụ nữ ấy yêu con lắm,nhưng đứa trẻ mất vì bạo bệnh,bà ta đau lòng,oán hận trời đất xong tự vẫn ở cái cây kia đấy,chúng mày đừng có mà đến gần,ko là bà ý bắt về làm con bà ý"….bà ấy sẽ bắt về làm con bà ấy…
Bố mẹ thằng Cún gọi thêm người đi tìm. Ma thì họ chắc cũng sợ nhưng ko sợ bằng cái ao cách đấy ko xa.họ ko sợ thằng Cún bị ma bắt,nhưng họ sợ nó ngã xuống ao.1 tốp ng chạy ra ao ngay,1 tốp thì chạy dọc con đường dẫn ra đê chợ…gọi tên nó ầm ĩ. Nhưng tịnh ko ai rọi đèn đến cái cây to kia.ko hiểu sao chúng tôi lại tin là thằng Cún nó nấp ở cái cây í,tin lắm!nhưng ko đứa nào dám lại gần để mà lôi nó ra.sợ!đứa nào cũng sợ!tổ sư thằng dấm dớ.tự nhiên chạy đi đâu,để mọi ng tìm hụt hơi!!??trời dần về khuya,cái lạnh càng rõ,mọi người ai cũng hoang mang quá.bố mẹ tôi cũng nằm trong tốp đi tìm. Tìm khắp nơi rồi!không thấy- ông Dũng trưởng xóm thở dài,mẹ nó gục xuống khóc. Bà nội nó lần ngồi xuống mép thềm gạch,bà hỏi chúng tôi "sao các con lại để thằng Cún chạy xa thế mà ko gọi nó lại?", tôi liền kể vs bà chuyện xra,bà nghe xong chỉ thở dài.bà bảo mọi ng về nghỉ,có tìm cũng ko thấy đc bây giờ,rồi bà vào nhà thắp hương.khấn vái gì đó…bố mẹ chúng tôi xách cổ chúng tôi về ngủ,cái kiểu tóm gáy lôi về tnay là chúng tôi biết ko xanh rồi.kiểu gì về cũng ăn tẩn 😂😂. Tôi lên gác nằm,gác xép của tôi có 1 ô cửa sổ nhỏ,nó vẫn mở từ chiều.tiếng nháo nhác bên nhà thằng Cún vẫn chưa dứt,hình như có thêm người đến,xa quá,tôi ko nhìn rõ là ai,chỉ biết là toàn các cụ già,họ đi vào nhà,1 lúc sau họ đi ra,và đi nhanh về cuối xóm,khuất luôn vào bóng tối!!!
Tôi thiếp đi 1 lúc lâu,đến khi nghe mẹ tôi mở cửa chạy ra ngoài,gọi theo bố tôi.ôi định chạy theo nhưng mà bố đã âu yếm bảo "nằm in đấy ngủ đi,bố còn chưa hỏi đến con đâu đấy". Đấy! Nghe những lời âu yếm đấy của bố là tôi lại phải quay lại gác.nhưng tôi tò mò,tôi mở cái cửa sổ nhỏ ra xem.đông quá,lố nhố bao nhiêu người,từ xa,trong bóng tối,1 ng đàn ông bế trên tay 1 đứa trẻ đang đi vào xóm.là thằng Cún!bố nó bế nó,hình như nó đang ngủ.mọi ng xúm vào.tôi ko thấy gì nữa.sáng hsau tôi thấy nhà nó làm lễ to lắm.có cả sư thầy đến tụng kinh tại nhà,rồi thầy cùng với vài người mang đồ lễ ra cái cây kia nữa.nhà nó làm lễ mấy ngày liền. Nó toàn ngủ,ngủ suốt trong mấy ngày đấy!mọi ng trong xóm bàn tán xôn xao.bố mẹ tôi thì cấm hẳn chuyện ra ngoài chơi.để an toàn,mẹ tôi còn gửi tôi sang nhà ngoại. Từ đấy,tôi ko biết gì nữa.đến 1 ngày mẹ sang đón tôi về lại.thằng Cún đã dậy rồi.nó ngồi thần ở sân.tay nó buộc 1 sợi chỉ đỏ,treo tồng teng 1 mảnh giấy nhỏ xiu.chúng tôi xúm lại hỏi nó.nó chả nhớ gì.chỉ nhớ tối hôm ấy đang chơi thì nó nghe thấy mẹ nó gọi.xong là thôi,nó chả nhớ j nữa. Chúng tôi tái mặt.nó thậm chí còn ko nghe thấy chúng tôi gọi.
Chuyện còn dài. Nhưng sau đó xóm tôi quyết định xây tường cao quanh khu đất đó.có cả rào gai trên.
Mấy ngày sau đó,nhà nó còn làm lễ nữa,thằng Cún tuy ko còn ngủ nhưng nó cứ thẫn thờ ra.nó ko còn đi chơi đáo,chơi khăng vs chúng tôi nữa,cả ngày nó chỉ ngồi thần ở bậc thềm.Một ngày,tôi thấy bố mẹ nó dẫn 1 ng đàn ông về nhà.ông í cầm theo 1 cái cháp gỗ đã tróc sơn,ko biết bên trong đựng gì,nhưng mỗi bước chân ông đi,cái cháp đều phát ra tiếng leng keng,như thể kim loại va vào nhau.ông nhìn thằng Cún,lúc ấy đang ngồi trên bậu cửa,bọn trẻ con tò mò xúm vào sau ông,ông khua tay đuổi chúng tôi ra xa,cả đám trẻ con chạy như vịt,lúc quay đi.tôi chỉ kịp nghe ông nói vs mẹ thằng Cún "hung rồi!".
Tối ấy nhà nó xách lễ lạc ra gốc cây, cúng rùm beng ngoài ấy hồi lâu. Tôi ko đx lại gần,nhưng nghe tiếng cheng cheng và ánh đèn sáng cả 1 vùng rộng,tôi đoán ngoài ấy phải náo ghê lắm.
Tôi nằm trên gác.thò đầu qua ô cửa sổ nhỏ,theo dõi…bất giác tôi thấy bác Thuật (bố thằng Cún) bế thằng Cún chạy như bay về xóm,nó lại ngủ rồi,người nó mềm oặt như sợi bún vắt trên tay bố nó.mẹ nó dìu bà nó đi sau,ông thầy cầm theo 1 sợi dây đi sau cùng.Ông thầy đến làm lễ ở nhà nó đã ngót 5 hôm rồi. chập chập cheng cheng đủ cả, thằng Cún vẫn ngủ.bọn trẻ con trong xóm buồn so, thiếu nó, còn gì là vui nữa?! Nhà nó đóng cửa suốt, bác Thuật nghỉ làm, cô Bé (mẹ thằng Cún) cũng đã nghỉ hẳn chợ để ở nhà lo cho nó, có hôm tôi tò mò quá, với lại cũng muốn xem nó bị bệnh gì mà cứ ngủ mãi, tôi lẻn theo cửa sau, lách qua cái khe chuồng gà nhà nó, nhướng mắt nhìn vào bên trong qua cái ô thông gió: nhà hơi tối, thằng Cún nằm trên 1 cái chiếu hoa trải giữ nhà,xung quanh là nến…và khói! Nhất là khói. Nhà nó mờ mịt bởi những cuộn khói từ đủ các loại hương được thắp lên.không gian mờ ảo cùng với ánh nến xung quanh, tôi thấy thằng Cún như thể đang nằm ở 1 nơi nào đó xa xăm lắm, chứ ko còn ở trần gian này nữa…
Chém mồm!chém mồm! tôi tụt xuống đi về. Chiều hôm ấy ko thấy nhà nó mang lễ ra gốc cây như mấy hôm trước. chỉ có mình ông thầy đi ra. Lúc ông đi,trời chưa tối hẳn, bọn trẻ chúng tôi vẫn đang ngồi tụm nhau làm súng bẹ chuối ở sân xóm trong lúc đợi cơm.Ông đi qua,chúng tôi dõi mắt theo, vẫn cái chap cũ kêu leng keng,ông đi nhanh về cuối xóm,tay cầm 1 sợi dây mảnh,vừa đi vừa thắt lọng, bóng ông khuất hẳn sau quán lá bà Miễn, trời vừa sập tối, chúng tôi đã vào giờ giới nghiêm,đứa nào tản về nhà đứa đấy,từ ngày có chuyện xra với thằng Cún,chúng tôi không còn đc ra sân chơi như trước nữa.
Tôi trèo lên gác, mở ô cửa nhỏ ngó đầu ra xem..im quá,ko thấy những tiếng khua chập cheng náo 1 vùng như những đêm trước, tầm hơn 1 tiếng sau, từ trong bóng tối, ông thầy chạy nhanh về xóm, lao như tên vào nhà thằng Cún, nhà nó bắt đầu nháo nhác lên, 1 lúc rồi im bặt. sáng hôm sau cô Bé gõ cửa nhà tôi từ mờ sáng,mẹ tôi lúc ý đang chuẩn bị đi chợ phiên, Tết ngày càng gàn kề rồi,kể tử hnay,chợ quê tôi đã có thể coi như là “chợ Tết”. Mẹ tôi thấy cô thì đặt gánh hàng,ra mở cửa, 2 bà mẹ thì thụt với nhau điều gì,tôi ko nghe rõ,nói thêm 1 lúc,cô Bé lần ngồi xuống cái ghế gỗ mẹ tôi đặt ở cửa cho bố ra hút thuốc, cô ngồi thần 1 lúc,rồi nói “nốt lần này nữa mà không được thì…” cô bỏ lửng rồi khóc nấc lên, mẹ tôi vỗ vai cô,hiệu an ủi,cô nhờ mẹ tôi mua hộ vài thứ,cô đã ghi ra giấy,tôi ko đc xem.mẹ tôi gật đầu rồi tiễn cô về.Trưa hôm ấy nhà nó mở khóa lễ to hơn, to nhất trong mấy ngày qua và lại là làm ban ngày chứ ko phải buổi tối, bọn trẻ chúng tôi lại đc dịp hóng hớt,bám đít người lớn ra xem,trong xóm nhỏ của chúng tôi,chưa bao giờ xra chuyện li kỳ như thế,thành thử người già,trẻ nhỏ đều thấy tò mò và hiếu kỳ vô cùng.có thêm vài người lạ mặt khác,họ ăn mặc gần giống như ông thầy kia,thằng Cún nằm trên 1 cái chiếu đặt ở giữa, xung quanh thắp nến, tôi bất giác nhớ đến cái hình ảnh hôm trc…tôi thầm nghĩ “có phải lúc nào thằng Cún cũng ngủ giữa những ngọn nến như thế này không?” bên cạnh nơi thằng Cún nằm,đặt 1 chiếc bàn gỗ cao,bên trên đặt rất nhiều đồ lễ (giờ thì tôi bảo đó là đồ lễ,nhưng ngày ý nếu các bạn hỏi thì tôi sẽ nói nó là đồ ăn. ^^), những ông thầy pháp ngồi xếp bằng xung quang cái chiếu, từ trong xóm, cô Bé tay cầm 1 cành tre mảnh (giờ thì tôi biết nó gọi là cành phan) đi ra, mắt đỏ hoe,chắc cô vừa khóc,cô ôm cành tre vào lòng và ngồi xuống bên cạnh chiếu,bố nó và bà Hợi (bà nội thằng Cún) ngồi sau cô. Đoạn ông thầy cầm sợi dây lọng hôm trước,nay đc đặt gói ngay ngắn trong 1 tấm vải màu vàng,bên ngoài thêu những hình thù kỳ lạ, ông cẩn thận lấy nó ra khỏi mảnh vải,treo nó lên cành tre mà cô Bé đang cầm.Ông quay trở lại chỗ ngồi và bắt đầu lầm bầm đọc chú. Không ai hiểu ông đọc gì,những người lạ mặt ngồi xung quanh ông cũng bắt đầu đọc những câu chú của họ. không gian căng như dây đàn. Mọi người trong xóm đứng ngoài cũng căng mắt dõi theo,khói hương,ánh nến,tiếng cheng cheng đập vào tai inh ỏi…Bỗng thằng Đạt (1 thằng bạn trong xóm chúng tôi) nó chỉ vào cô Bé và thất thanh “ố ôi! Cô Bé ngất kìa!!!”lúc ấy mọi sự mới đổ dồn vào cô, ồng thầy pháp mắt đang nhắm nghiền đọc chú,thấy thằng Đạt hô lên thế,cũng mở mắt ra nhìn về phía cô,nhưng rồi ông lại nhắm lại ngay,miệng tiếp tục đọc nhanh hơn,cặp lông mày rậm nhíu lại,trời lạnh mà tôi thấy hai thái dương ông mồ hôi chảy thành dòng.những người ngồi quanh ông cũng vậy. Cành tre gầy rồi! cành tre gẫy rồi! – không biết ai nói ra câu đó, giờ thì mọi ng lại đổ mắt vào cành tre. Nó không gãy,nhưng ngọn nó trĩu xuống,tạo thành 1 hình vòng cung như thể có ai kéo trũng nó xuống,chiếc dây lọng bắt đầu đung đưa…ngày càng đung đưa mạnh…Cô Bé khóc, tự nhiên cô khóc, tiếng khóc lúc đầu ko ai nghe ra nhưng càng lúc cô càng khóc to,..khóc nức nở, mọi người trong xóm chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra, bất ngờ cô gào lên,tung cành tre và lao về phía thằng Cún nằm, bố nó nhanh tay ôm đc cô lại, 1 người đàn ông trong xóm cũng chạy lại giúp bố nó, lạ thật, cô Bé người vốn rất mảnh mai,đến nói to còn không đủ sức nói mà giờ cô khỏe lạ…cô giãy mà 2 người giữ không nổi…,cô không nói gì,chỉ gào hét và chực lao đến chỗ thằng Cún. Tôi không biết dùng văn gì mà miêu tả cái tiếng khóc và tiếng hét của cô ấy, đó là cái thứ âm thanh tôi chưa nghe thấy bao giờ,nó xa mà gần,nó lanh lảnh,nó xoáy vào tai như kiểu 1 mũi khoan khoan sâu vào 1 miếng kim loại dày…bọn trẻ con sợ chạy tán loạn, tôi cũng sợ,nhưng bố tôi cõng tôi nên tôi không chạy đc (, tôi bám vào lưng bố,sợ xoắn vào nhưng vẫn cố nhô 2 con mắt lên nhìn. Sau lưng tôi,tiếng mấy bà trong xóm thì thào vs nhau “nhập rồi đấy, sợ nhỉ?!”. Cô cứ giãy,cứ gào khóc như thế. 1 cơn gió thổi qua, bao nhiêu cốc nến tắt hết cả. Mau lên, Mau thắp nến lên, nhanh lên!!! Những người còn lại xúm nhau thắp lại nến. Ông thầy đứng dậy,đi đến chỗ cô, ông ấy quật 1 chiếc roi mảnh vào tay cô nghe chan chát,cô vật vã khóc, tóc cô rũ ra, bết vào mặt. Ông thầy tiếp tục chú, càng chú cô lại càng gào thét….nhìn cô như thế, tôi cũng thất kinh, mấy lần định tụt xuống khỏi lưng bố để ù té chạy nhưng chắc lúc ý xoắn vào rồi,nên tôi chả dám cựa quậy nữa…Cô không khóc nữa, cô ngửa mặt lên trời thở hồng hộc, ông thầy pháp vẫn quật chiếc roi mảnh vào tay cô,miệng ko ngừng chú…Cô lịm đi, cô thả người đánh bịch 1 cái. Ông thầy ngừng tay, thôi ko chú nữa, ông chạy lại nhặt cành tre lúc nãy cô cầm, tẩm dầu đốt, cả cành tre,cả sợi dây lọng treo trên ấy cháy ngùn ngụt…”đưa cô ấy về đi”- ông thầy bảo bố nó thế. Mọi người xung quanh giãn ra để đường cho bố nó cõng mẹ nó về, bà nội nó đi sau giữ lưng. Thằng cún vẫn nằm đấy, giữa cái thời tiết những ngày giáp Tết,không 1 mảnh chăn,chỉ mặc khơi khơi 1 chiếc áo bông và đi tất. Ông thầy buộc 1 sợi dây vào cổ tay nó, 1 sợ ông để lửng, ông lại ngồi xuống và bắt đầu chú, những ông thầy khác cũng vậy, những tiếng lầm rầm ko ngớt. trời bắt đầu gió, nến chực tắt mấy lần…mọi người trong xóm đã tản về 1 nửa, họ về nhà để xem cô Bé thế nào.mẹ tôi cũng về nhà cô rồi, bố tôi vẫn cõng tôi ở lại xem,riêng về khoản hóng hớt thì tôi cam đoan là tôi đc di truyền của bố ). Mấy ông thầy vẫn tiếp tục chú, tiếng mõ,tiếng cheng không ngớt…tiếng lầm rầm ngày càng mau. Nến tắt! cùng lúc ấy tiếng chú cũng dừng! Ông thầy đứng dậy,quấn sợi dây vào cổ tay thằng Cún,thắt lại, rồi bảo 1 người bế nó về nhà. Ông Dũng trưởng xóm xung phong cõng nó về. Ông thầy ngồi lại, lau mồ hôi trên trán. Bố cõng tôi về xóm, tôi ngoái lại nhìn, Ông thầy thu dọn đồ lễ ,vật dụng cho vào cháp sơn. Ông thầy ngồi bần thần 1 hồi lâu…
Tôi quay lại xóm, mọi người đã bu đông ở nhà thằng Cún rồi, mẹ nó nằm thiếp trên giường, vài người phụ nữ xúm lại xoa dầu và bóp tay chân cho cô. Thằng Cún vẫn ngủ, ông Dũng đặt nó xuống cái chiếu hoa đặt giữa nhà,ông thầy đã đi sau, vừa đến, ông tiến lại chỗ nó đang nằm, rồi quay lên bàn lễ đặt giữa nhà, ông lầm rầm đọc 1 câu khấn gì đó,và gieo đồng tiền lên chiếc đĩa sứ nhỏ. Tôi không ngó thấy nó sấp ngửa thế nào, nhưng ông thở nhẹ,2 bả vai ông buông xuống. ông khoát tay,hiệu mọi người ra ngoài. Mọi người tản về. tôi ko cố nán lại đc. Mẹ tôi dắt tôi về, sau lưng tôi,bác Thuật khép nhẹ cánh cửa.